Sinh ra ở huyện Duy Xuyên, Quảng Nam,
nhưng phần lớn cuộc đời của nhà nghiên cứu VHDG Võ Khoa Châu lại gắn với
xứ Vạn. Làm việc ở Trung tâm Văn hóa huyện Vạn Ninh nên ông có điều
kiện sưu tầm VHDG. Mỗi khi có thời gian rảnh rỗi, ông lại đi về các làng
quê để tìm hiểu các ngành nghề, món ăn truyền thống, rồi chuyện đất
chuyện người... Sau những bài viết lẻ, năm 2008 ông cho xuất bản tập
sách Vạn Ninh - đất và người (ghi chép, khảo cứu về những nhân vật lịch
sử, địa danh nổi tiếng ở Vạn Ninh). Năm 2010, Võ Khoa Châu cùng nhà
nghiên cứu Nguyễn Viết Trung cho ra mắt tập sách Hồn quê xứ Vạn (Nhà
xuất bản Đại học Quốc gia Hà Nội). Tập sách gồm 3 phần: Cơm trước mặt
(giới thiệu đất đai màu mỡ, trù phú, núi rừng nhiều tài nguyên quý hiếm
của Vạn Ninh), Cá sau lưng (đề cập đến sự giàu có của biển, các vùng đảo
đẹp, ẩn chứa tiềm năng to lớn về kinh tế biển), Dấu xưa (giới thiệu
truyền thống đấu tranh chống giặc ngoại xâm và nền văn hóa đa dạng,
phong phú lâu đời của vùng đất Vạn Ninh). Hiện nay, ông đang cho in công
trình sưu tầm Văn học dân gian Vạn Ninh. Trong công trình mới này, Võ
Khoa Châu đã bỏ ra nhiều công sức sưu tầm đủ các thể loại văn học dân
gian như: ca dao, dân ca, tục ngữ, câu đố, hát bá trạo, vè, truyện cổ,
giai thoại, truyền thuyết, bài chòi... “Trong quá trình đi sưu tầm, khảo
cứu về VHDG, tôi nhận thấy văn học dân gian của Vạn Ninh rất thú vị. Nó
vừa mang những nét chung của khu vực Nam Trung Bộ với nhiều dấu tích
của cư dân các vùng Thuận - Quảng, Nghĩa Bình di dân vào, đồng thời lại
có những nét riêng của một vùng đất mới”, Võ Khoa Châu nói. Ít người
biết, ngoài việc sưu tầm, nghiên cứu VHDG, Võ Khoa Châu còn sáng tác
thơ. Thơ ông chính là những gì đã chiêm nghiệm và chắt lọc từ cuộc sống,
thêm vào đó là những thổn thức nhớ quê lúc nào cũng như chực trào tuôn
chảy, thăng hoa.
Võ Khoa Châu vốn nặng tai, nói chuyện gì cũng phải hỏi vài lần ông mới
nghe ra, vậy mà con người ấy lại đam mê công tác sưu tầm. Gọi điện cho
ông, lúc thì đang đi đâu đó ở cơ sở, khi lại đang ngồi với nhóm ngư dân
vạn chài. Cũng nhờ hay lân la với người dân lao động nên ông rất rành về
văn hóa ẩm thực dân gian. Những lần đến Vạn Ninh, tôi đều được Võ Khoa
Châu giới thiệu những món ăn dân dã đầy chất văn hóa của xứ Vạn. Đó là
món gỏi cá đục, cá rô đâm xóc, mắm sút... Cách ông tả về cách làm, mùi
vị, màu sắc của những món ăn dân dã nhưng đầy chất văn hóa ấy đã thể
hiện sự trân trọng, yêu mến văn hóa ẩm thực dân gian của người đàn ông
ngoại lục tuần này.
Võ Khoa Châu là vậy, bao năm cứ nhẩn nha nhặt nhạnh để giữ lại những nét
văn hóa của một vùng đất. Hỏi chuyện vì sao lại đắm đuối với VHDG đến
vậy, ông cho biết mình biết ơn mảnh đất này. Bởi không sinh ra ở xứ Vạn,
nhưng dòng đời đưa đẩy ông đến mảnh đất này, đậu lại ở đây để rồi bây
giờ có một gia đình ấm êm hòa thuận, con cái học hành và có nghề nghiệp
ổn định. Vậy là quá đủ cho một người làm văn hóa, văn nghệ tài tử như
ông.
Yêu quê hương Vạn Ninh, nhưng Võ Khoa Châu vẫn không nguôi nỗi nhớ về xứ
Quảng. Xa quê từ tuổi đôi mươi, ông luôn lưu giữ những kỷ niệm đẹp của
tuổi thơ bên mình. Trong nỗi nhớ ấy có cả nỗi nhớ về những món ăn quê
mùa mẹ nấu từ thuở thiếu thời bao năm tưởng chừng quên lãng, để rồi một
ngày kia khi đã bước qua gần trọn đời người lại bừng thức. “Đường về
Tiên Phước, sông Cà Đong nghẹn dòng trôi ngược, bịn rịn dùng dằng, như
thầm trách người con xứ Quảng ly hương, sao những bấy lâu mới về thăm
quê kiểng. Mấy buổi chiều nay mưa nguồn chớp bể. Ngó lên cửa rừng mờ
mịt, ngậm ngùi nhớ mẹ ngày xưa, nhớ câu ca dao da diết: Mẹ ơi đừng đánh
con đau/Để con bắt ốc hái rau mẹ nhờ... Ký ức tuổi thơ mở ra, khi một
người bạn thơ mời ăn bát cháo ốc đá trung du sơn dã, nhưng lại thấm đậm
tình nghĩa quê hương cội nguồn”, đọc những câu văn ấy, những người con
xa quê chắc hẳn ai cũng bùi ngùi nhớ quê.
Mỗi vùng đất thường có những người viết sử làng, người sưu tầm VHDG để
giữ lại những nét đẹp văn hóa, giữ lại hồn cốt của vùng đất đó. Nếu như
Ninh Hòa có nhà nghiên cứu VHDG Võ Triều Dương, thì Vạn Ninh có Võ Khoa
Châu. Chính họ với những đóng góp thầm lặng đang giữ những nét văn hóa
của mảnh đất mình gắn bó.